Virus làm vector Vắc-xin vector virus

Adenovirus

Các vector Adenovirus có ưu điểm là hiệu quả tải nạp cao, biểu hiện gen chuyển (transgene), và tính hướng mô (tissue tropism) của virus rộng, và có thể lây nhiễm cho cả tế bào đang phân chia và không phân chia. Một bất lợi là nhiều người đã có sẵn khả năng miễn dịch với adenovirus do tiếp xúc trước đó. Serotype (typ huyết thanh) adenovirus 5 ở người thường được sử dụng vì nó có thể dễ dàng được tạo ra với hiệu giá kháng thể cao.[2]

Kể từ tháng 4 năm 2021, 4 loại vắc-xin vector adenovirus cho COVID-19 đã được ít nhất một quốc gia ủy quyền, gồm:

Zabdeno, liều đầu tiên của vắc-xin Zabdeno / Mvabea Ebola, có nguồn gốc từ serotype adenovirus 26 của người, biểu hiện glycoprotein trên biến thể Mayinga của Zaire ebolavirus.[11] Cả hai liều đều là vector không sao chép và mang mã di truyền của một số protein virus Ebola.[12]

Khác

Vắc-xin rVSV-ZEBOVvắc-xin Ebola. Đây là vắc-xin DNA tái tổ hợp sử dụng vật chất di truyền của virus viêm miệng mụn nước (VSV) biến đổi gen, vắc-xin này có khả năng sao chép.[13][14] Gen quy định glycoprotein vỏ VSV tự nhiên được thay thế bằng gen virus Ebola chủng Zaire 1995 tại Kikwit.[15][16][17]

Mvabea, liều thứ hai của vắc-xin Zabdeno / Mvabea Ebola, là một vector Ankara được biến đổi từ một loại Poxviridae (gây bệnh đậu mùa). Cả hai liều đều là vector không sao chép và mang mã di truyền của một số protein virus Ebola.[12]

Các virus khác được nghiên cứu làm vật trung gian cho vắc-xin gồm virus liên quan adeno (adeno-associated virus), retrovirus (kể cả lentivirus), cytomegalovirus, virus Sendai,[2] cũng như virus cúm và virus sởi.[1]